Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu với vẻ nghi ngờ, chưa bao giờ nghe nói về nó, “Lão Ngưu, ngươi biết không?”
“Bò...ò...” Đại Hắc Ngưu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, chưa từng nghe nói, có lẽ là linh dược dành cho Nguyên Anh kỳ.
“Cmn.” Trần Tầm cảm thấy miếng mì trong tay mình bỗng chốc không còn hấp dẫn.
Vẻ mặt hắn ta trở nên phức tạp, không chỉ vì loài hoa kia, mà còn do mười mấy loại linh dược khác cũng đều bí ẩn và quý hiếm.